Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 20

 Nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ, Lộ Nghiên lại đi đến cửa hàng McDonald gần đó, cô gọi ly kem mứt. Nghĩ đến chuyện của người bạn gái và cậu bạn trai khi nãy, quả thực Lộ Nghiêm thấy mối quan hệ của họ đúng là quá trình yêu đương tự nhiên, có sự xúc động ngây ngô, có những chuyện hâm nóng tình cảm, có sự lưu luyến không rời, cùng chung hoạn nạn, có sự thấu hiểu lẫn nhau, tổng kết lại thì đó chính là tình yêu, hoặc có thể có lúc nào đó tình thân đã che giấu mất tình yêu, nhưng lại rất đúng với thứ hạnh phúc mà một người con gái mong ước trong đời. Lộ Nghiên ngưỡng mộ người bạn gái đó, cô rất vui vẻ đồng ý quay về tham dự hôn lễ của hai người.

Cậu bạn hỏi thăm cuộc sống của Lộ Nghiên, cô chỉ nói một câu: “Tất cả vẫn bình thường”. Cậu bạn cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngượng ngùng mỉm cười.

Cuộc sống của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông quả thực có thể hình dung thế này: Tất cả đều yên bình. Nhưng trong lòng Lộ Nghiên luôn có một cảm giác là ngày nào đó con thuyền của hai người sẽ lật ngược. Quả thực nếu nói trắng ra thì cuộc sống ấy không bình yên, chẳng qua là hai người đang nhường nhịn lẫn nhau, Trần Mặc Đông không để cô sắp đặt cuộc sống của anh, mà Lộ Nghiên cũng không để anh an bài cuộc sống của mình.

Càng nghĩ càng phiền muộn, sau khi ăn xong, Lộ Nghiên gọi thêm một phần kem mứt, vừa đi về nhà vừa ăn.

Lúc về tới nhà, Trần Mặc Đông đang ngồi trên sô pha ăn bánh qui và xem tin tức, Lộ Nghiên ít nhiều cũng có chút áy náy.

“Anh chưa ăn trưa sao?”

“Ừm.”

“Đừng ăn cái này nữa, đợi em tắm rửa xong sẽ đi nấu cơm.”

Lộ Nghiên bước vào nhà tắm, liếc thấy chiếc áo sơ mi kia, cô ném nó vào thùng rác rồi mới đi tắm. Rửa sạch khuôn mặt đầy mỹ phẩm xong, Lộ Nghiên cảm thấy mình như thế này mới thực sự dễ nhìn.

Bữa tối là đậu sốt thịt băm, khoai tây sợi chua cay, thịt hâm lại, và một món canh chua cay. Trên bàn ăn, Trần Mặc Đông ăn được mấy miếng thì nhíu mày, đa số bữa ăn của anh là cơm trắng, nhưng Lộ Nghiên lại há miệng to ăn ngấu nghiến.

“Anh không cảm thấy thức ăn hôm nay rất ngon sao?”

Trần Mặc Đông mặc kệ cô, đứng dậy đi về sô pha.

Lộ Nghiên khoái chí, cô vui vẻ rửa bát. Lúc đi từ phòng bếp ra, cô thấy Trần Mặc Đông vẫn đang xem TV, ăn bánh Oreo.

“Không biết thứ này có gì ngon, sao em lại thích những thứ thế này?” Nói xong, Trần Mặc Đông như phát tiết, cắn mạnh một miếng to.

“Chê nó không ngon thì đừng ăn nữa, trả em đây.” Lộ Nghiên ngồi xuống cạnh anh, giành lấy túi bánh qui trong tay anh.

Đột nhiên Trần Mặc Đông đè Lộ Nghiên nằm dưới người anh, kề sát miệng đang ngậm bánh qui tới miệng Lộ Nghiên. Ban đầu Lộ Nghiên còn đẩy anh, nhưng cô tự biết không đấu lại Trần Mặc Đông nên để mặc anh. Sau khi hai người ăn xong chiếc bánh qui, Trần Mặc Đông vẫn không buông Lộ Nghiên, mà hành động lại càng thêm phần khiêu khích.

“Không ở đây, vào trong đi.” Lộ Nghiên yếu ớt nói.

Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, đến bên giường càng có thêm những hành động buông thả…

“Không phải mấy hôm nữa mới tới sao?” Ánh mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu tức tối nhìn cơ thể cô, miệng hung hăng nói.

“Hôm nay ăn nhiều kem quá nên nó đến sớm thôi.” Lộ Nghiên giơ tay vòng qua cổ Trần Mặc Đông, ngẩng đầu hôn môi anh vài cái, sau đó không nhịn được bèn bật cười.

“Lộ Nghiên, em cố ý.”

“Đúng, là em cố ý đấy.”

“Xem ra phải sớm có mưu kế với cơ thể em mới được.”

“Thực ra em cũng không nghĩ ra sớm, vừa nãy lúc tắm mới nhớ ra.” Cuối cùng Lộ Nghiên cũng báo được thù, tâm lý trả thù của cô quả thực rất mạnh, mặc dù chuyện lần này chỉ là ông trời giúp cô.

Trần Mặc Đông đứng dậy đi về nhà tắm. Lộ Nghiên nằm trên giường cười đến mức chảy cả nước mắt.

Trần Mặc Đông quay về giường, hai người đều lặng lẽ. Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, tiếp tục lau nước mắt, cô cười rất lâu, nước mắt cũng không kiềm nén được. Trần Mặc Đông kéo người Lộ Nghiên quay lại để nhìn cô, Lộ Nghiên không muốn để anh thấy nên cố gắng chui đầu vào trong chăn.

“Em ăn nhiều kem quá nên đau bụng rồi.” Lộ Nghiên tìm một lý do ình.

“Lộ Nghiên, sau này có chuyện gì thì nói thẳng được không?” Tuy giọng điệu bình thản, nhưng bàn tay Trần Mặc Đông đã dịu dàng xoa bụng Lộ Nghiên.

‘Em không có chuyện gì cả.”

“Lộ Nghiên, nếu em hỏi anh chuyện cái áo sơ mi, thực sự anh có thể giải thích với em. Nhưng trước nay em chưa từng hỏi anh lấy một câu. Em tin anh sao? Không phải. Em nghĩ rằng mình rất độ lượng? Cũng không phải. Điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ là em vốn dĩ không để ý những chuyện đó. Anh nói sai sao? Nhưng nếu em đã không để ý thì vì sao lại phải hành hạ mình như thế?” Trần Mặc Đông không còn bình tĩnh như những lúc bình thường. Lộ Nghiên nhớ mình đã từng mấy lần khiến Trần Mặc Đông tức giận, xem ra cô thực sự đáng giận.

Lộ Nghiên không nói gì, lặng lẽ nhích người sát vào cơ thể Trần Mặc Đông.

“Em cứ thế này khiến anh có cảm giác giống như khi chúng ta vừa mới kết hôn, như thể cuộc hôn nhân này không phải do em tự nguyện mà là do anh ép em, nhưng ngẫm nghĩ lại thì anh thực sự đã từng bức ép em làm gì đâu. Lúc đầu, vốn dĩ anh muốn tránh em, dù sao chuyện ở thành phố S cũng sớm giải quyết xong, cơ hội gặp mặt lại không nhiều. Nhưng em lại xuất hiện trước mắt anh, nói những điều vô nghĩa với anh. Rồi khi anh hôn em, em không hề cự tuyệt. Lần gặp mặt sau đó, em cũng không từ chối để anh đưa về nhà. Sau đó anh đưa em về nhà, nếu em nói nửa câu từ chối, anh cũng sẽ không tiếp tục ép em, thậm chí lần đó…”

Trần Mặc Đông chưa từng nói nhiều như vậy, Lộ Nghiên đoán anh nói rất mệt. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ những gì anh định nói tiếp theo. Anh muốn nói đến chuyện lần đầu tiên hai người “phát sinh quan hệ”, ban đầu Lộ Nghiên phản kháng, nhưng sau đó cũng không từ chối nữa. Tuy trong quá trình đau đớn, Lộ Nghiên có hối hận mấy lần, nhưng bằng những lời khuyên bảo dịu dàng của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cũng đã thay đổi. Nói chung, trong toàn bộ mọi chuyện, Lộ Nghiên đều giữ thái độ lửng lơ. Có điều, nhớ lại hồi còn ở thành phố S, dù Trần Mặc Đông khó kìm lòng, nhưng chỉ cần Lộ Nghiên không gật đầu, chắc chắn anh cũng sẽ không tiến thêm một bước, có thể nói khi đó tâm ý của cô đã hoàn toàn viết rõ trên mặt mình.

Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt lên rất nhiều, cô nghĩ tới con người Trần Mặc Đông vẫn luôn kiềm chế lạnh lùng lại bị cô ép thành ra dáng vẻ này, giọng nói mang theo sự bất lực và tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén.

“Em lại còn chuyện bé xé ra to nữa. Chẳng phải anh không ghen sao? Thậm chí em lại còn lôi chuyện từ ngày xửa ngày xưa ra nữa.”

Lộ Nghiên chui vào lòng anh: “Xoa xoa đi, bụng em đau.” Lộ Nghiên đặt lại tay Trần Mặc Đông lên bụng mình, bàn tay anh luôn rất ấm áp, như thể nhận ra được độ ấm, cả cơ thể Lộ Nghiên cũng ấm theo.

Trần Mặc Đông không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoa bụng cho Lộ Nghiên.

Tuy “chiến dịch” lần này miễn cưỡng có thể coi là Lộ Nghiên thắng, nhưng người khổ cuối cùng vẫn là Lộ Nghiên. Buổi tối hôm đó, Lộ Nghiên lo Trần Mặc Đông đói nên vẫn dậy nấu mì cho anh. Rõ ràng vừa nãy Trần Mặc Đông nói nhiều quá nên khi ăn không nói một câu nào, ngay cả câu hỏi của Lộ Nghiên cũng bị anh lơ là bỏ qua.



Chương 30: Những ngày tháng thường nhật (3)


Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ đi ra từ rạp chiếu phim đã gần chín giờ, hai người cùng đi đến một quán lẩu tự phục vụ. Tô Tiểu Lộ vừa ăn thịt, vừa oán giận ý chí mình không kiên định. Tiểu Lộ là cô gái có dáng người chuẩn, không gầy không béo, chỉ là khuôn mặt phúng phính khiến người khác có cảm giác cô như một viên ngọc đầy đặn. Vì vậy, Tiểu Lộ tuyên bố “Từ ngày mai, mình bắt đầu giảm béo”, chỉ là cái “ngày mai” này mãi ở thì tương lai xa vời.

“Mấy ngày nay sao không vội về nhà vậy?”

“Về nhà buồn chán quá.”

“Hóa ra hồi đầu về nhà không chán hả?”

Lộ Nghiên ngẫm nghĩ: “Cũng chán.”

Gần đây Lộ Nghiên thích các loại kịch tạp kỹ, kịch nói, ca kịch, thậm chí cả kịch thiếu nhi. Chỉ cần rạp hát không ở xa nhà, nhất định cô sẽ đi xem. Hôm nay là lần đầu tiên Lộ Nghiên đi xem phim vì Tô Tiểu Lộ liên tục nhấn mạnh nhân vật nam chính của bộ phim rất có khí phách đàn ông nên cô quyết định đi xem.

Thời gian này, chỉ khi đưa mình vào trong câu chuyện của người khác, Lộ Nghiên mới có cảm giác yên tâm, như thể khi ấy gánh nặng trong lòng cô được đặt xuống. Tuy cô cảm thấy lòng mình rất bối rối nhưng lại không thể giải thích vì sao. Cô giống như một người ở trong bóng tối bất lực cố gắng tìm lại vật bị mất.

Gần đây Lỗ Mạn liên tiếp gọi điện “quấy rầy” Lộ Nghiên, trước kia một tuần gọi một hai lần, nhưng hiện giờ ngày nào cũng gọi. Lộ Nghiên đoán cô ấy và Cố Dịch Hiên chắc nảy sinh mâu thuẫn gì đó, mấy lần cô đã nói bóng gió với Lỗ Mạn.

“Em đừng trêu chị, chị và anh ấy rất ổn.”

“Ừm.”

“Em và Trần Mặc Đông cũng ổn chứ?”

“Chị ám chỉ mặt nào?”

“Mọi mặt.”

“Cũng bình thường.”

“Thế vì sao chị lại cảm thấy giọng nói của em đầy u oán?”

Lộ Nghiên không đáp lại, đợi câu nói tiếp theo của Lỗ Mạn.

“Em phải hiểu rằng công việc của cậu ấy rất bận nên mới để em phòng đơn gối chiếc như vậy.” Ngữ khí của Lỗ Mạn đầy mập mờ, nhưng không mất đi sự nghiêm túc.

“Chị đang nói tốt hộ anh ấy đấy à?”

“Sao có thể, nếu muốn giúp thì phải giúp em chứ, dù sao chị cũng đã tận mắt nhìn em lớn lên.”

“Nói như thể chị già lắm ấy.”

“Đúng là nha đầu thối độc miệng.”

Hai người cùng bật cười.

“Ngày mai cùng chị đi bệnh viện kiểm tra nhé.”

Lộ Nghiên thấy sợ hãi khi nghe thấy câu nói này, đồng thời cô cũng cảm thấy chấn động, sợi dây căng trong lòng đột nhiên bị đứt phựt. Sau khi đồng ý với Lỗ Mạn, Lộ Nghiên ngắt điện thoại, lặng lẽ ngồi xuống sô pha, trong lòng thấp thỏm không yên. Quả cầu vẫn luôn ở trên đỉnh tháp nhọn nay đột ngột mất cân bằng rơi xuống, trong quá trình rơi xuống, mỗi lần đập vào vách tường đều để lại một vết tích nho nhỏ trong lòng Lộ Nghiên, tuy không đau không ngứa nhưng chỉ cần nhìn thấy lại khiến chính mình hoảng hốt.

Sáng hôm sau, Lộ Nghiên đi kiểm tra cùng Lỗ Mạn. Hai cô gái đứng trước cửa phòng xét nghiệm.

“Sao chị không để Cố Dịch Hiên đưa đi?”

“Anh ta nói nhiều quá, nào là không được thế này, không được thế kia…”

“Chị nói cứ như đang khoe khoang hạnh phúc ấy.”

“Thế sao?” Lỗ Mạn cúi đầu xoa chiếc bụng vẫn chưa hiện hình.

“Em và Trần Mặc Đông chưa định có con sao?”

“Muốn có chứ, nhưng em vẫn chưa thấy gì cả.” Lộ Nghiên nói rất thản nhiên, như thể cô không hề cảm thấy đáng tiếc, nhưng trên thực tế như thế nào thì chỉ lòng cô hiểu rõ.

“Hay là hôm nay em cũng kiểm tra luôn đi, không chừng lại mang thai rồi thì sao.”

Lộ Nghiên không biết vì sao mình lại nghe lời Lỗ Mạn, kết quả đúng như những gì cô nghĩ. Từ khi hai người quyết định có con đến giờ cũng đã một thời gian, sinh hoạt của hai vợ chồng vẫn bình thường, nhưng Lộ Nghiên mãi chưa có tin vui. Tuy Trần Mặc Đông không nói gì, nhưng mỗi lần đều cố gắng dùng hết sức lực làm Lộ Nghiên thỏa mãn, thậm chí sau mỗi lần kích tình, ánh mắt của anh còn ẩn chứa sự hi vọng.

Người bên cạnh đang mang một sinh mệnh bé nhỏ bỗng dưng khiến vấn đề vẫn luôn thấp thỏm của Lộ Nghiên được hóa giải. Cuối cùng cô cũng hiểu sự bất an trong lòng mình đến từ đâu.

Sau khi kiểm tra xong, hai người cùng đi đến một quán ăn quen. Cả hai đều rất thích các món cay ở đây.

“Khi nào Trần Mặc Đông về?”

“Không rõ nữa, nhưng chắc cũng phải hai ngày nữa.”

“Hai người sống kiểu gì vậy?” Lỗ Mạn mang vẻ mặt hoàn toàn không đồng tình.

*****

Sau khi rửa mặt, Lộ Nghiên nhe miệng nhìn hàm răng của mình trong gương. Quả thực cô có hàm răng rất nhỏ, trước đây cô chưa từng phát hiện ra điều đó. Đúng lúc này Trần Mặc Đông đi vào nhà vệ sinh, ngắm nhìn toàn bộ cảnh tượng này, anh bật cười đến mức không còn để ý hình tượng của mình.

Tối qua Trần Mặc Đông đi công tác về. Lộ Nghiên không “hứng thú”, nhưng Trần Mặc Đông lại hoàn toàn ngược lại. Chỉ vài chiêu, anh đã khiến Lộ Nghiên tan tác. Tuy Trần Mặc Đông không ép buộc Lộ Nghiên nhưng dường như anh hiểu cô hơn cả chính bản thân cô. Anh có thể chắc chắn nắm rõ việc Lộ Nghiên có cự tuyệt thật sự hay không, nếu không phải, Trần Mặc Đông sẽ tùy thuộc vào ý chí của mình mà ôm cô vào lòng. Ví dụ tối qua, Trần Mặc Đông giống như một ác ma, ánh mắt đen láy luôn ẩn chứa nụ cười nhưng lại khiến cô quay tới quay lui, đặt cô ở nơi giao thoa giữa nước và lửa.

Lộ Nghiên vất vả mới bình tĩnh lại thì Trần Mặc Đông lại nằm lên trên người cô, chà xát đôi môi cô.

“Hình như răng em hơi nhô ra thì phải?”

Vừa nghe thấy, Lộ Nghiên lập tức cắn lưỡi Trần Mặc Đông, đến tận khi Trần Mặc Đông hét lên đau đớn cô mới buông ra. Sau đó, Trần Mặc Đông lại tìm cách trừng phạt nghiêm khắc Lộ Nghiên, đến khi hơi thở của cô yếu ớt, ánh mắt ẩm ướt mới buông ra. Trong suốt thời gian đó, ánh mắt của anh luôn đen láy như ngọc, ẩn chứa nụ cười tinh nghịch như trẻ con. Lộ Nghiên thầm mắng anh một câu “Đồ ác ma”.

“Em muốn đi niềng răng.”

“Không việc gì sao phải giày vò mình thế!”

“Mang thai rồi thì niềng răng sẽ không tốt, vì thế muốn nhân lúc này làm thôi.” Lộ Nghiên tùy tiện tìm một lý do.

Trần Mặc Đông ngừng cười, chăm chăm nhìn Lộ Nghiên. Có lẽ vấn đề mang thai này một khi được nhắc tới sẽ khiến không khí trở nên nặng nề.

“Anh đi cùng em.”

Lộ Nghiên theo Trần Mặc Đông từ nhà vệ sinh ra, đứng đằng sau ôm chặt lấy anh.

“Nhất định trong năm nay em sẽ mang thai.”

“Ý của em là bảo anh phải cố gắng nhiều hơn nữa hả?” Khóe miệng Trần Mặc Đông cong lên.

Lộ Nghiên đỏ mặt: “Dù sao em cũng chỉ muốn có con của mình thôi.”

“Chuyện này vội cũng không được.”

Vẻ mặt Trần Mặc Đông biến hóa liên tục, cuối cùng chỉ còn lại sự chân thành, ánh mắt chăm chú nhìn Lộ Nghiên, không hề còn một tia tinh nghịch.

Cảm giác bị niềng răng rất không vui vẻ, có thể nói là có một chút khó chịu. Nhưng Lộ Nghiên cho rằng đó chỉ là chuyện cá nhân của mình mà không ngờ tới sự quan tâm từ các phía dành cho cô. Có người quan tâm cô, nhưng cũng có người nói bóng gió, đúng là không biết nên khóc hay cười.

Đầu tiên là trận giáo huấn của Nguyễn Minh Ngữ: “Răng của con không phải rất đẹp rồi sao? Sao lại tiêu phí tiền thế này? Hơn nữa, con từng này tuổi rổi, nhất định phải niềng răng sao? Đúng là không có việc gì làm, tự tìm rắc rối. Mặc Đông càng ngày càng chiều con hư hỏng rồi.”

“Vậy ý của mẹ là Trần Mặc Đông khiến con hư hỏng sao?” Vừa mới mang niềng răng, Lộ Nghiên không tự nhiên nhe miệng cười. Nguyễn Minh Ngữ cuối cùng cũng phát hiện ra nhược điểm của Trần Mặc Đông. Đúng là không dễ dàng mới tìm được nhược điểm của anh, có điều nhược điểm này lại thể hiện trên người Lộ Nghiên.

“Con đừng có đẩy những điều không đúng của mình sang Trần Mặc Đông.”

“Rõ ràng mẹ vừa mới nói vậy mà.”

“Nha đầu này, còn cãi mẹ nữa. Con đấy, nhanh mà sinh một đứa đi, nếu không thì mãi mãi không lớn được đâu.”

Lộ Nghiên nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó, rồi đi ra khỏi phòng bếp. Cô hi vọng ở bên bố có thể không khiến mình buồn nữa.

Tuy ngoài miệng Nguyễn Minh Ngữ mắng Lộ Nghiên, nhưng nhìn Lộ Nghiên thi thoảng đau đến mức nghiến răng, tay liên tục xoa thái dương, bà cũng cảm thấy đau lòng, còn làm nhiều đồ ăn mềm, dễ ăn cho cô.

Đồng nghiệp trong công ty thấy dáng vẻ của Lộ Nghiên thì mỗi người một phản ứng.

“Ồ, cậu đang quay trở lại những ngày thanh xuân hay sao?” Giọng điệu của Tả Cầm mơ hồ, nghe giống như trêu ghẹo nhưng lại có chút cười nhạo, như thể chuyện Lộ Nghiên niềng răng ảnh hưởng đến hàm răng của cô ấy vậy. Tóm lại, có một số người chấp nhận sự sa đọa của mình, nhưng lại ghen ghét sự “tiến bộ” và thay đổi của người khác.

“Đau không? Vẫn đau à? Là loại niềng đặc biệt sao?” Cũng có người chỉ đơn giản thấy náo nhiệt, hỏi cô cảm thấy thế nào, nhưng không phải vì quan tâm cô mà chỉ vì lòng hiếu kỳ của mình.

“Vẫn ổn. Nếu răng của cậu không đều, mình đề nghị cậu cũng nên niềng xem sao.” Lộ Nghiên vẫn mỉm cười trả lời, tuy việc cười nói không thuận tiện nhưng cô vẫn rất vui vẻ thỏa mãn sự tò mò của mọi người.

Đương nhiên cũng có người thật lòng quan tâm cô, như Tô Tiểu Lộ và Vu Vân Trạch. Lộ Nghiên có chút cảm kích, tuy rằng cô cảm thấy biểu hiện của họ hiện giờ khiến cô không thích ứng được.

Người không thích ứng được không chỉ có riêng cô, mà còn cả Trần Mặc Đông. Mấy ngày đầu, Trần Mặc Đông chỉ cần nhìn thấy cô là không nhịn được cười. Ban đầu Lộ Nghiên vì đau nên phát tiết lên người anh, vừa đấm vừa đánh anh, Trần Mặc Đông mặc kệ cô động chân động tay, bản thân lại tự cười chính mình, nhưng đôi khi anh lại giữ chặt nắm tay của Lộ Nghiên, còn tay kia giữ cằm cô, nhìn ngắm hàm răng cô. Mỗi lần như vậy, Lộ Nghiên đều dùng những từ “bị bệnh à”, “biến thái”, “thần kinh” đáp trả anh, nhưng những lời này lại khiến Trần Mặc Đông càng thêm vui vẻ. Càng về sau, Lộ Nghiên càng miễn dịch với các hành động và phản ứng của Trần Mặc Đông.

Hết giờ làm, Trần Mặc Đông về nhà thấy Lộ Nghiên đang nằm nghiêng trên giường. Cả tinh thần và hàm răng của cô đều đang rất khó chịu, vì thế cô càng trở nên bất an. Sau khi thay quần áo, Trần Mặc Đông đứng dưới chân giường “thưởng thức” dáng vẻ đờ đẫn của Lộ Nghiên. Sở dĩ Lộ Nghiên có chút đờ đẫn vì vẻ mặt mặc kệ tất cả của cô liên quan đến hàm răng, nó khiến cô vô cùng khổ sở, không biết làm gì ngoài việc đờ đẫn nằm trên giường.

Trần Mặc Đông túm chân Lộ Nghiên kéo về phía mình. Lộ Nghiên bị hành động đột ngột của anh dọa một trận, vô thức né tránh, nhưng lại bị mất cân bằng, cả cơ thể bị lật nghiêng nhào về phía dưới giường. Thực ra hai người từng trêu nhau như vậy, nhưng hôm nay tâm trạng Lộ Nghiên không tốt nên cô mới vậy. Động tác của Trần Mặc Đông rất nhanh, trước lúc Lộ Nghiên bị rơi hẳn xuống đất, anh đã kéo cô lại lên giường.

Lộ Nghiên uất ức, trút lên người Trần Mặc Đông.

“Ngày mai anh cùng em đi gỡ cái niềng răng này xuống, tội gì phải chịu khổ thế.”

“Vậy còn không trách anh đi, sao lúc đầu không phản đối chuyện em niềng răng chứ.”

“Ai biết là em lại để ý lời nói anh đến vậy.”

“Đồ tự phụ, ai để ý chứ.”

Vì sự đau đớn thê thảm sau khi thực thi kế hoạch chỉnh răng, một thời gian dài hai người không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Ngay cả việc giở thủ đoạn để lừa quấn quít với Lộ Nghiên của Trần Mặc Đông cũng mất rất nhiều thời gian.

Sau cơn “bốc cháy” của hai người, Trần Mặc Đông dường như vẫn chưa được thỏa mãn.

“Ngày mai nhất định phải đi tháo cái này ra, lúc hôn quá vướng víu.”

“Em quyết định không tháo nữa.”

“Phải tháo.”

“Không tháo.”

“Phải tháo.”

“Không.”



Ngày hôm sau, Lộ Nghiên lấy lý do công việc để từ chối Trần Mặc Đông chuyện tháo niềng răng. Nhưng đến cuối tuần, cô vẫn bị Trần Mặc Đông cưỡng ép lôi đi bệnh viện, tất cả đều như mong muốn của Trần Mặc Đông. Thực ra sau khi tháo niềng răng, cơn đau của Lộ Nghiên đã giảm đi rất nhiều. Sau một tuần, cơ bản Lộ Nghiên đã thích ứng với việc đeo niềng răng, nhưng chung qui việc cơ thể có thêm một vật thể gò bó đúng là không dễ chịu. Vì thế Lộ Nghiên biểu hiện là thuận theo sự áp đặt của Trần Mặc Đông, nhưng thực tế cũng là để chính mình được thoải mái.

Chuyện tháo niềng răng cũng gây ra những lời phê phán, chủ yếu là từ Nguyễn Minh Ngữ. Nội dung cũng giống như khi cô mới đeo niềng răng, ý chỉ Lộ Nghiên thích giày vò mình, không biết trân trọng tiền bạc, rồi là cậu con rể ưu tú của bà đã chiều hư con gái bà. Trong khi đó, đồng nghiệp không còn quan tâm như trước nữa, có thể họ không nhận ra, mà cũng có thể là trong tình cảnh thế này việc trêu chọc sẽ thể hiện rõ sự châm biếm. Trong đạo lý sinh tồn, con người yên ổn vô sự sống với nhau là tốt nhất, vì thế mọi người cũng bàng quan với những chuyện thế này.

Sau khi tháo được bộ niềng răng kia, Trần Mặc Đông đương nhiên rất vui vẻ, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm như cũ. Còn Lộ Nghiên, sau khi loại trừ được cơn đau, cô khôi phục cuộc sống thường nhật, ăn cơm tắm giặt đúng giờ, đáp ứng được sự cao hứng đột ngột của Trần Mặc Đông, mỗi tối còn có thể làm công cụ làm ấm giường rất đạt tiêu chuẩn.

Sau chuyện này, Trần Mặc Đông đã nghiêm túc nói với Lộ Nghiên: “Sau này đừng tự giày vò cơ thể mình như thế.” Khẩu khí của Trần Mặc Đông lộ ra sự quan tâm, nhưng Lộ Nghiên lại đoán xuyên tạc ý tứ của anh.

“Như thế thì em sẽ mất đi công dụng làm vợ, có phải anh đang nghĩ như vậy không?”

“Vẫn là em hiểu anh.” Trần Mặc Đông thản nhiên trả lời.

Lộ Nghiên tức giận cắn ngực Trần Mặc Đông. Lúc này cô cảm nhận sâu sắc được việc có một hàm răng thoải mái rất quan trọng, như vậy có thể tùy ý phát huy công dụng vốn có của nó.
Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .